Mùa thu năm
2009
Uyên bước vội
trên con đường vắng hoe cố
nén tiếng nất trong miệng
lại.Uyên chạy thật nhanh đến
một băng ghế đá lạnh
cóng.Uyên ngồ xuống và khóc
lên thật to vì cô nghĩ quanh đây
không ai nghe thấy.Một chiếc lá
vàng rơi xuống đậu nghiêng
trên vai Uyên cô phủi nhẹ chiếc
lá rơi xuống.Bổng thấy thương
cho chiếc lá cô đơn Uyên cúi
nhặt lá lên áp vào lồng ngực rồi
lại khóc.
“Người ta bỏ mày
rồi phải không?”
Uyên
ngước mắt lên nhìn Vinh thằng
bạn thân suốt hai mươi năm
qua của cô đang chìa tay về phía
mình.Uyên đứng lên ôm chầm
Vinh khóc không ngừng.Uyên
yêu mù quán quá bị người yêu
lừa dối suốt hai năm mà không
hay.Cô bị bỏ rơi khi đã thông
báo với gia đình dòng họ rằng
“con sẻ dắt bạn trai về ra
mắt”.Bây giờ nó chơi vơi giữa
trái tim chính mình.Vinh củng
khóc,cậu khóc vì quá thương
Uyên vổ vai Uyên nhè nhẹ câu
trách móc.
“Tao nói rồi mà
mày có khi nào nghe tao đâu”
siết chặt bờ vai Uyên hơn “đừng
khóc nữa,tao sẻ lo cho mày
mà”.
Uyên khẽ khép mi lại
dòng nước mắt mặn chát rơi
xuống.Cô buông thằng bạn ra
nhìn Vinh rồi hôn má cậu một
cái.Vinh không bất ngờ vì mỗi
lần buồn cậu đều nhận từ Uyên
một cái hôn như thế.
“Mày
cỏng tao về nhà nhé!”
Vinh
nhìn cô tội nghiệp “ừ!”
Vinh
đưa Uyên về nhà mình,căn nhà
có thể nói là căn nhà thứ hai của
Uyên vì cô thường xuyên đến
đây “ăn,ngủ,nghĩ,dọn dẹp” như
nhà của chính cô vậy.Vinh nhẹ
nhàng đặt Uyên xuống giường
kéo chăn đắp người cô.Vinh khẽ
vuốt tóc mớ tóc mà có thể nói
hai mươi năm qua cậu vuốt còn
nhiều hơn tóc của mình.Vinh
khẽ hôn nhẹ lên trán Uyên nụ
hôn ấm áp và nhẹ nhàng.Uyên
mở mắt ra bấu chặt tay áo
Vinh.
“Đừng bỏ tao một
mình mày nhé!”
Vinh nắm
tay cô trấn an vì cậu hiểu rằng
Uyên rất sợ một mình mỗi khi
buồn và đau khổ.
“Mày ngủ
đi”
Uyên nhỏm người dậy
nhích qua một chút
“Mày
ngủ cùng tao nhé,tao sợ
lắm”
Vinh thở dài một hơi
nhìn người mà cậu thương đau
đớn đến mức khờ dại vì một
người con trai khác.Vinh leo lên
giường nằm cạnh Uyên,thật sự
thì trước đây Vinh vẫn hay ngủ
trưa chung với Uyên như anh
chị em,như những người bạn
thân bình thường.Nên bây giờ
củng chẳng có gì là ngần
ngại.Uyên nhắm mắt lại ngủ ấy
thế mà nước mắt cứ tuôn ra lả
chả,Vinh đưa tay lau nước mắt
đi.Vinh im lặng âm thầm như
thế.Vinh vòng tay ôm Uyên vào
thật chặt muốn che chở tất cả
cho cô.
Thức giấc,Uyên
thấy Vinh đang ngủ và ôm mình
thật chặt nên cô củng không
dám ngồi dậy.Vì cô nghĩ rằng
chắc hẳn đêm qua Vinh củng
khổ vì mình nhiều.Nhìn Vinh ngủ
giống như một đứa trẻ khiến
Uyên bổng bật cười.Bổng một
giọt nước mắt trong mắt Vinh
lăn ra làm Uyên chợt suy nghĩ
“điều gì gì khiến Vinh rơi nước
mắt ngay cả đi
ngủ”.
…..
MÙA THU
NĂM 2O1O
“Mày làm
đám cưới với rao đi” Vinh nhìn
cô đề nghị.Nhìn vào mắt Vinh
uyên hiểu cậu đang nghiêm
túc.Uyên cúi mặt
“Mày
không chê ta bị người khác bỏ
rơi…”
“Tao không quan
tâm,tao yêu mày là được
rồi”
“Vậy thì tao củng không
khách sáo từ nau tao sẻ làm khổ
đời mày”
Vinh kéo nó gần
lại sát vào người
“mày cứ
thoải mái mà làm khổ dù sao từ
năm lớp 10 mày đã bắt đầu làm
khổ tao rồi”.
“được không
đây tao với mày”
“được mà
tinh tao nhé!”
MÙA THU
NĂM 2011
Cưới nhau
được một năm.Vinh luôn để
người khác nhìn vào thấy mình
đang hạnh phúc.Nhưng trong
tâm Vinh vẫn hiểu rằng người
mà vợ mình yêu thương vẫn
không phải mình.Vinh vẫn âm
thầm và chịu
đựng.
UYÊN
Tôi
không hiểu vì sao Vinh vẫn cứ
khóc được khi ngủ và vì sao lại
khóc.Điều đó khiến bản thân tôi
luôn tự trách! Từ khi chính thức
sống cùng Vinh tôi chợt nhận ra
mình quá vô tâm và đáng
nguyền rủa.Vinh đã giúp chiếc lá
vàng khi xưa không còn cô
đơn.Vinh làm tôi hiểu “mình yêu
Vinh rồi”,Và tôi quyết định hỏi vì
sao anh lại
khóc.
***
Vinh
đang ngủ say và hôm nay cô lại
chợt nhìn thấy những giòng
nước mắt.
“Vinh!” cô lay
chồng dậy.Vinh mở mắt
ra
“chuyện gì vậy tao đang
ngủ” (quên mất cái vụ từ khi
cưới đến giờ cái thói quen hai
mươi năm thật sự khó sữa)
Uyên lau nước mắt
Vinh
“mày mơ thấy gì vậy?
sao lại khóc”
“tao mơ
thấy….”
“thấy
gì….?”
“tao mơ thấy mày
ngồi trên băng ghế lạnh và tao
khóc”
“sao khóc
chứ”
“giống như lần mày
chia tay người yêu tao củng thấy
mày khóc khi ngủ”
“nhưng
sao mày có thể khóc suốt một
năm qua”
“vì suốt một năm
qua tao không dám tin mày…
mày….mày….”
Uyên hôn lên
môi chồng “em yêu anh,đừng
nghi nờ em nữa và đừng khóc
khi ngủ em đau lòng”.
Vinh
mỉm cười đặt lên môi vợ một nụ
hôn nữa.