nổi bản thân, Hạ
Vy khẽ dậy mở bức ảnh mẹ gửi.
Người đàn bà nhân hậu hiện ra,
đầy trang sức duy chỉ có đôi mắt
khẽ buồn là không giấu được.
Chỉ thoáng qua, cô cũng nhận
thấy đôi mắt mình giống y hệt
người trong ảnh. Cô lao lên
giường và khóc như đứa trẻ…
Hạ Vy bước vào nhà trong sự hồ
hởi của Hải Nam. Anh khoe
nhiều lắm về những món quà
mẹ mang sang. Cô bước vào căn
bếp đang ngập mùi nem rán
thơm phức, cười một cái thật
tươi:
- Dạ, cháu chào bác ạ!
Người đàn bà quay lại, cô điếng
người, cả thế giới như chao
đảo… Người đang đứng trước
mặt cô chính là người trong ảnh!
Cô lao ra đường mặc cho bà ta
gào khóc van xin cô lắng nghe.
Thế giới thêm một lần nữa sụp
đổ, tan nát dưới những bánh
tàu nghiến xình xịch vào đường
ray, nghiến xình xịch vào đầu,
vào trái tim cô. Tại sao lại là bà
ấy, tại sao lại là Hải Nam, tại sao...
lại là cô?
Tha thứ không cần phải
học
Hạ Vy chuyển chỗ ở, không đi lại
những con đường cũ, đến lớp
cũng cẩn thận hơn. Cô sợ gặp lại
Hải nam cô sẽ không biết phải
làm sao, càng không muốn liên
lạc gì với người ấy nữa. Cô mail
cho mẹ, xin cho cô một tháng
yên ổn, không internet, không
liên lạc… Cô sẽ ổn, sáng đến lớp
học, chiều lên thư viện rồi về
nhà mới vùi đầu vào tài liệu PR,
ngành cô yêu thích và đam mê…
Thỉnh thoảng, cô nhận ra mình
đang dựng xe trước cổng nhà
anh rồi lại vội vã đội lại mũ và
rời xa con đường đó. Thỉnh
thoảng cô thấy mình đang mua
một món quà nhỏ nhỏ hay hì
hục cắt một tấm bưu thiếp cho
anh… Tình yêu mà, không thể
nói hết là hết. Một cái urgo chỉ
làm cho trái tim thêm gồ ghề,
yêu một người khác ngay là
không thể, chỉ có thời gian mới
là liều thuốc chữa lành cả những
căn bệnh quái ác nhất trong tim.
Cô hiện thời không tin vào điều
đó, nhưng biết đâu đấy, tương
lai cô lại quên anh…
Kết thúc một tháng, cô check
mail. 31 cái của mẹ, 25 của bạn
bè và chẳng có cái nào của Hải
Nam. Những dòng hỏi thăm sức
khỏe, học hành, tình hình rồi
cũng qua. “Vy con! Mẹ con mới
sang nhà và nhờ con giúp đỡ.
Không chỉ con biến mất, Hải nam
cũng vậy. Nó đổi nhà, cắt liên lạc
với mọi người và biến mất.”
Biến mất? Cô mặc vội vã quần
áo, leo lên xe và tìm kiếm. Điên
rồ thật, nhưng cảm giác mất mát
hiện lên trong trái tim cô, chảy
ào ào qua đầu như cơn lũ quét.
Cô lo sợ, không biết anh sống ra
sao, anh đang làm gì, ở đâu. Một
tháng qua, cô một mình nhưng
không hề cảm thấy nó. Chỉ bây
giờ, khi anh trở thành những
hạt cát khẽ trôi qua kẽ tay, cô
mới giật mình, vội vã khép chặt
tay lại. Cô lang thang 2 ngày ở
các bến tàu xe, chờ anh cả buổi
ở cổng trường. Cô biết anh trốn!
Cũng như cô, có một lần nhác
thấy (hoặc tự huyễn hoặc mình)
là cô thấy anh đi kiếm cô ở sân
trường, cô cũng đã đi sân sau…
Bỗng thấy nhen lên cảm giác
nhức nhối như chính mình đã
phản bội mình.
Cô không thể tìm được anh nếu
như anh đã muốn như thế. Tại
sao anh phải làm thế? Nếu như
có ai phải thất vọng về mẹ thì
phải là cô chứ. Anh đã thất vọng
đến thế à? Phải chăng anh buồn
vì cách cư xử của người đàn bà
ấy với cô? Cô ngồi lặng thinh
giữa sân trường anh… Cảm giác
thất bại tràn ngập! Rồi bỗng có
một thứ gì đó chạy dọc qua, cô
điện về nhà, xin số máy của mẹ
Hải Nam…
***
Cô lục tung tủ quần áo của mình
lên, cuối cùng cũng tìm được
một bộ đồ ăn ý. Jean rách, áo
khoác nâu hầm hố với cái mũ
lưỡi trai đầy nghịch ngợm. Một
con nhỏ ngổ ngáo hiện ra nhìn
cô chằm chằm trong gương,
trong đôi mắt nó có hình ảnh
của Hải nam, người nó yêu và
quyết không thể để anh đi, chỉ vì
sự cứng đầu của nó. Giờ nó mới
hiểu rằng khi không thể làm gì
đó thì người ta đã đủ đau khổ
lắm rồi, đừng bao giờ xoáy vào
đó để làm tổn thương họ và lấy
lý do cho sự ương ngạnh của
mình.
Đêm nhạc sinh viên quốc tế đầy
ánh đèn nhấp nháy, sự nhộn
nhịp trong trật tự của sinh viên.
Cô đứng sau cánh gà, chỉ lẩm
nhẩm một câu duy
[
1] [
2] [3] [
4] [
5]